Thất sủng tặc vương phi

Chương 7: Hoa khôi Liễu Thiến






Túy Yên Lâu từ năm năm trước gầy dựng tới nay chưa từng không có hoa khôi, ba ngày trước, tú bà Túy Yên Lâu Hoa Linh phát tin tức, Túy Yên Lâu có một vị cô nương mới tới, vị cô nương đó tên gọi Liễu Thiến, Liễu Thiến cô nương quốc sắc thiên hương, tài mạo song toàn, khí chất xuất chúng. Liễu cô nương là kỳ nữ phong trần, Túy Yên Lâu cố ý nâng nàng làm hoa khôi.

Hoa khôi Túy Yên Lâu, đó là tuyệt sắc nhân gian cỡ nào đây? Hôm nay là ngày Liễu Thiến đăng đàn. Khi trời còn tờ mờ sáng, Túy Yên Lâu đã chật ních người, chỉ vì muốn chiêm ngưỡng phương dung của hoa khôi.

Trong Dương Liễu Viện của Túy Yên Lâu, hoa khôi Liễu Thiến ngồi bên song cửa, cầm một cuốn sách xem đến xuất thần, có một tiểu cô nương toàn thân áo đỏ hầu ở bên người.

Liễu Thiến đẹp đẽ diêm dúa, xinh tươi mê người. Nàng lẳng lặng ngồi tại đó, như một bài thơ, tựa một bức họa.

- Tiểu thư. –Thanh âm Tú bà Túy Yên Lâu Hoa Linh vang ở bên ngoài:
- Tiểu thư, cần nô tỳ giúp ngài trang điểm không?

Hoa Linh làm tú bà năm năm, nhưng nàng mới ngót nghét hai mươi hai tuổi, là tú bà trẻ nhất kinh thành.

Năm năm trước, khi Hoa Linh mười bảy tuổi đã mua lại Túy Yên Lâu, trở thành tú bà trẻ nhất kinh thành. Đám người cùng nghề đều cho rằng một nha đầu mười bảy tuổi chẳng thể làm nên tích sự gì, chờ đón các lời chê cười dành cho nàng. Ai ngờ rằng, một năm sau, Túy Yên Lâu đã trở thành lầu xanh đệ nhất kinh thành. Mà Hoa Linh nàng, cũng thành truyền kỳ của kinh đô.

Liễu Thiến ngáp một cái, lẳng sách lên bàn:
-Giờ nào rồi? –Trời đã tối, xem ra không còn sớm nữa.

- Bẩm tiểu thư, sắp đến giờ Tuất rồi. – Hoa Linh hết sức cung kính trả lời. Hoa Linh là tú bà của Túy Yên Lâu, mà Liễu Thiến lại là bà chủ của Túy Yên Lâu. Khi Hoa Linh đối mặt với các cô nương thì khí thế mười phần, nhưng đối mặt với Liễu Thiến nàng vĩnh viễn chỉ là nha hoàn.

- Ngươi vào đi. –Liễu Thiến cúi đầu, nắm lấy mái tóc xõa trước ngực lên ngắm nghía.

Hoa Linh đẩy cửa vào, nhân tiện cài then cửa, cúi người về phía Liễu Thiến:
- Nô tỳ tham kiến tiểu thư.

Liễu Thiến vung tay, lườm nàng nói:
- Ngươi làm gì đấy? Thế gian này ai nấy đều bình đẳng, đừng có làm thế. –Cú vung tay này chẳng chút phong phạm thục nữ, xớn xác như bà mẹ chồng. Dung nhan tuyệt thế nọ của Liễu Thiến cứ như thế bị hành động của nàng làm hoen ố.

- Tiểu thư, lễ nghi không thể bỏ được. –Hoa Linh vẫn cung kính như trước.

Liễu Thiến đứng dậy, duỗi lưng, tiện tay vặn cổ, thư giãn gân cốt:
-Con heo giống kia có đến không?

- Tiểu thư nói Bình Nam Vương? –Chẳng cần nghĩ cũng biết là gã. Nữ tử như tiểu thư lại cam nguyện làm hoa khôi, hoàn toàn là vì câu gã.

- Đúng, chính là gã. –Liễu Thiến đi tới bên giường, ngã uỵch xuống:
- Chính là con heo giống Bình Nam Vương đó đó. –Gọi gã là heo giống hoàn toàn xứng đáng.

- Bình Nam Vương và Trấn Bắc tướng quân cùng nhau tới, Trấn Bắc tướng quân lén bảo nô tỳ, muốn tiểu thư sau khi thi triển hết tài nghệ lập tức đi hầu hạ Bình Nam Vương. –Trong lòng Hoa Linh vô cùng khinh bỉ, Bình Nam Vương tính là cái gì? Trong mắt tiểu thư nhà nàng, gã chỉ là một con heo giống.

Liễu Thiến giả bộ tiếc nuối lắc đầu:
- Heo giống chỉ là heo giống, một Trấn Bắc, một Bình Nam. Nghe thì không chênh nhau cho lắm, thực tế thì chênh lệch rất lớn, nhất là phương diện nhân phẩm. –Liễu Thiến nằm trên giường, nhắm mắt, làu bàu trách mắng:
- Ngươi cứ thử nhìn Trấn Bắc tướng quân, một nữ nhân đều không có, vào lầu xanh chỉ bảo cô nương bồi y uống rượu, chỉ thỉnh thoảng có lúc cần phát tiết một chút. Lại thử nhìn con heo giống kia, trong phủ bốn nữ nhân, còn muốn cưới Thiên Mạch về chà đạp. Tân hôn chưa được mấy ngày đã bắt đầu chơi gái. Đối với con heo giống đó, ta đã triệt để bó tay. Nói thật, ta đối với gã thực sự thất vọng lắm rồi. Ôi chao, vẫn là Hoắc Thiên được hơn, đúng là điển hình nam nhân tốt đã tuyệt chủng mà.

Liễu Thiến phê bình Tần Mộ Phong không đáng một cắc, lại nâng Hoắc Thiên lên tận mây xanh, nha hoàn áo đỏ Hồng Ngạc nhịn không nổi bèn chọc ghẹo:
- Tiểu thư, ngài khen ngợi Hoắc tướng quân như thế, vậy ngài gả luôn cho chàng đi.

Liễu Thiến ám muội nháy nháy mắt:
- Hoắc Thiên quả thật không tệ, có tiền có quyền, đúng là một mỏ kim cương. Đứng đầu bảng độc thân tiêu chuẩn vàng ở hiện đại, gả cho y cũng không tệ lắm.

Có đôi khi, lời tiểu thư nói rất chi là lạ.

Hồng Ngạc cầm lược, đứng ở bên bàn trang điểm:
- Tiểu thư, ngài đừng nói nữa, nên trang điểm rồi nhỉ?

- Tiểu thư, ngài phải trang điểm rồi. –Tiểu thư ơi, ngài nhất thiết đừng cho leo cây đấy, tôi không muốn Túy Yên Lâu bị đập đâu.

Liễu Thiến cười đùa:
- Hai vị đại tỷ, châm chước một chút, ta không đăng đàn có được không?

Hồng Ngạc và Hoa Linh trao đổi nhau bằng ánh mắt, Hoa Linh hét toáng nói:
- Tiểu thư, ngài bây giờ là ai?

Liễu Thiến rốt cuộc cũng rề rà ngồi xuống, dụi dụi mắt:
- Không phải lời thừa hay sao? Không nhìn thấy ta ư, ta bây giờ là Liễu Thiến. Thật khốn khổ mà, muốn ngủ quá. Đừng làm ồn, để ta ngủ. –Nói xòng lại ngã uỵch xuống chiếc giường êm ái, ôm tấm chăn đã gấp gọn che lấy đầu.

- Tiểu thư, ngài là Liễu Thiến? –Hồng Ngạc mang theo nụ cười gian trá hỏi lại một lần.

- Vớ vẩn, đương nhiên là ta. Ta không phải Liễu Thiến, chẳng nhẽ là Hồng Ngạc.

Hoa Linh Hồng Ngạc ánh mắt giao thoa, hai người song song gật đầu, cùng nhau đi tới bên giường.

Kéo chăn, mỗi người một tay, mạnh mẽ lôi Liễu Thiến dậy.

Hoa Linh giọng trong veo, lớn tiếng bên tai Liễu Thiến:
- Tiểu thư, Túy Yên Lâu là của ngài, bị đập thì sao đây? Ngài không phải yêu tiền nhất ư?

Liễu Thiến dùng hai ngón tay bịt kín lỗ tai, dí dỏm cười:
- Xin lỗi nhé, ta không nghe thấy gì cả.

Hồng Ngạc mắt hạnh nén giận, kéo tay bịt lỗ tai của nàng:
- Tiểu thư, ngài từng đáp ứng sẽ đăng đàn, không thể khiến Hoa Linh tỷ tỷ khó xử được.

Liễu Thiến le lưỡi, trên mặt toàn vẻ nịnh nọt:
- Hai vị tiểu thư khai ân, ta không đăng đàn có được không?

- Không thể. –Hai nha hoàn đổi khách thành chủ, cứ như thể hai nàng mới là chủ nhân vậy.

- Ta gì cũng không biết, lấy cái gì mà biểu diễn. –Liễu Thiến chẳng hề gì nhún vai, hai tay xòe ra, vô tội nhìn hai nha hoàn.

- Áp giải nàng đi trang điểm. –Hồng Ngạc nhíu mày, hoàn toàn mang dáng lưu manh:
- Hoa tỷ, lôi đi trang điểm mau.

- Không thành vấn đề. –Hoa Linh xắn tay áo, cười như gian thần:
- Tiểu thư, xin lỗi nhé.

Hai nha hoàn mỗi người một cánh tay, lôi Liễu Thiến đến bàn trang điểm. Liễu Thiến bị hai người ấn ngồi xuống, vẻ mặt khóc lóc:
- Hồng Ngạc, Hoa Linh, các ngươi ức hiếp ta. Thanh Loan, cứu mạng!!!

- Gọi Thanh Loan cũng vô dụng. –Hai nha hoàn trăm miệng một lời hét.

- Huhu, ta không muốn sống nữa, hai con nha hoàn độc ác các ngươi quá đáng lắm. Thanh Loan, ngươi mau về đi. Từ nay về sau Hồng Ngạc thế chỗ công việc của Thanh Loan, ta muốn Thanh Loan hầu hạ. –Liễu Thiến xịu mặt.

Liễu Thiến nói gì cơ? Không ai nghe thấy.

- Hoa Linh tỷ, ta chải đầu, tỷ trang điểm. –Cùng theo đó là nụ cười gian trá.

- Được. -…Trong tiếng cười gian…

- Cứu mạng!!!!! –Là tiếng khóc thét vô lực…


ngantruyen.com